Important Announcement
PubHTML5 Scheduled Server Maintenance on (GMT) Sunday, June 26th, 2:00 am - 8:00 am.
PubHTML5 site will be inoperative during the times indicated!

Home Explore LỚN LÊN CÙNG SÁCH - PHẠM TỪ THIÊN ÂN

LỚN LÊN CÙNG SÁCH - PHẠM TỪ THIÊN ÂN

Published by Phạm Từ Thiên Ân, 2022-05-05 04:59:34

Description: BÀI-DỰ-THI-CUỘC-THI-LỚN-LÊN-CÙNG-SÁCH

Search

Read the Text Version

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 1

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 3

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 - CHƯƠNG I: VÔ VỊ - Thất vọng, buồn bã, chán nản, tuyệt vọng, lạc lõng có lẽ là những từ ngữ miêu tả chân thật nhất về tôi của vài tháng trước. Tôi nhớ, khoảng thời gian ấy rơi vào cuối học kì I năm lớp 8, khi tất cả học sinh trên thành phố và tôi chuẩn bị trải qua mùa thi sau những tháng ngày học trực tuyến. Mọi chuyện trong thời điểm đó đối với tôi dường như diễn ra vô cùng hối hả. Một phần thì lo lắng, rối bời rằng kiến thức học được không đủ đáp ứng hết yêu cầu của bài thi. Một phần lại sợ sệt, tự ti bởi tôi đã mất đi phần nào động lực cố gắng. Một ngày, hai ngày, ba ngày, ... Dù có học thuộc bao nhiêu con chữ, có nắm vững bấy nhiêu con số, bản thân tôi vẫn chưa hề hiểu được khái niệm của sự tin tưởng ở chính mình. Tôi lúc nào cũng bất an, vật lộn cảm xúc trước việc tự so sánh mình với người khác. Thậm chí, tôi từng cảm thấy tủi thân, cô đơn vì tôi nghĩ chẳng ai hiểu mình, cả vô vàn điều mình đã và đang đối diện. Và, bỗng nhiên, vô tình pha lẫn một chút cố tình, cái ý định chán ghét học hành và bỏ mặc kiến thức vụt ngang trong đầu tôi. Hoặc tiếp tục nỗ lực cùng vô vàn cảm giác tiêu cực bủa vây. Hoặc buông xuôi, chấp nhận nhường ngôi từ lý trí sang cảm xúc cá nhân, chỉ học nếu thích. Tôi vừa muốn thức tỉnh bản thân, vừa muốn đầu hàng vừa muốn bỏ cuộc. Cứ như vậy, tôi ngày một tê liệt. Sự tê liệt thấm dần vào thân thể và tâm trí, có thể ví giống trận mưa lớn ôm lấy mặt đất khô cằn. Vô vị! Tôi chẳng còn thiết tha níu giữ mình ở lại với sách vở, cũng chẳng cảm nhận đau buồn hay vui sướng. Từng ngày đi qua sao không có niềm vui lẫn nỗi buồn, vô vị, trống rỗng đến đáng sợ! Thở dài chán chường, tôi nằm trên giường mà quên thời gian. Không động lực, không mục tiêu, không ước mơ. Tôi liên tục dạo quanh các trang mạng xã hội hết nền tảng này rồi tới nền tảng khác. Facebook, Instagram, Twitter,… Chưa bao giờ tôi thân thiết với chúng nhiều đến thế. “Ting”, thông báo điện thoại vang lên, tôi thẫn thờ lục lọi tìm vị trí của nó giữa căn phòng bề bộn. “Lại nữa!”, tôi cau có vì biết đó là bài đăng giới thiệu những mẫu sách mới từ trang web tôi đăng kí đầu năm ngoái. Tôi thì thầm: “Giờ mảy may đọc một trang cũng lười, đừng nói cả cuốn.”. Tuy nhiên, tôi tức khắc khựng lại vài giây, hình như đó là cuốn sách “Một lít nước mắt” của tác giả Kito Aya tôi nhìn thấy trên Facebook hơn nửa tháng trước. Điều làm tôi ngẫm nghĩ ở đây là nội dung của cuốn sách được giới thiệu, nó đã giúp hàng nghìn, hàng triệu độc giả vượt qua giai đoạn khó khăn, thăng trầm trên chặng đường đời. Quan trọng hơn tất thảy, tôi đang cần, rất cần thứ gì đó đủ sâu lắng vực tôi dậy, kéo tôi ra khỏi tình trạng vô vọng hiện tại. Cuối cùng, tôi quyết định đặt mua cuốn sách và hy Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 4

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 vọng cứu rỗi tôi trước khi kì thi bắt đầu, tầm khoảng cuối tháng 12. Hy vọng, hy vọng và hy vọng! - CHƯƠNG II: TỈNH THỨC - Không tồn tại định nghĩa cụ thể cho “sự tỉnh thức”, còn gọi là sự thức tỉnh tâm linh. Hiểu đơn giản, đây là duy trì trạng thái có ý thức trong từng giây phút thực tại trên mỗi suy nghĩ, hành động, công việc đang thể nghiệm. Sống trọn vẹn, tập trung hoàn toàn cho thời điểm bây giờ mà không có sự bận tâm, phán xét về quá khứ hoặc lo nghĩ cho tương lai. Khi viết những dòng hồi ức này, tôi biết ơn số phận, bởi lẽ đã đem đến bên đời tôi cơ hội đọc được “Một lít nước mắt”. Xuyên suốt quá trình đọc, tôi có cho mình sự tỉnh thức và cách nhìn nhận cuộc sống của tôi đã thay đổi rất nhiều. Cuốn sách có bìa màu xanh dương nhạt, hệt như bầu trời tôi thường ngắm sáng sớm. Màu của hy vọng và niềm tin mãnh liệt. Tôi tò mò mãi cuốn sách sẽ kể gì nên đã thử tìm kiếm mọi nguồn thông tin trên Internet. Thì ra, “Một lít nước mắt” là cuốn nhật ký kể về một cô gái trẻ người Nhật Bản – Kito Aya bị mắc căn bệnh “thoái hóa tiểu não” hiếm có, do chính tay nữ tác giả viết và xuấn bản năm 1986, được chuyển thể thành phim năm 2005. Ở độ tuổi mười mấy của thanh xuân, Aya mang trong mình bao hoài bão, ước mong và tương lai tươi đẹp, sáng ngời. Trớ trêu thay, định mệnh đã gieo xuống cuộc đời cô căn bệnh quái ác làm tuổi thọ bị rút ngắn và cô ra đi khi mới hai mươi lăm. Những năm tháng hứng chịu căn bệnh, Aya phải trải qua nhiều lần phẫu thuật, vô vàn cay đắng, mặc cảm, lẻ loi. Nhưng điều cô ấy để lại cho xã hội là gì? Là niềm tin dữ dội vào cuộc sống, sự vươn lên không ngại gian khổ và trái tim cao thượng đã chống chọi lại cuộc đời của Kito Aya. Tôi bất ngờ, tôi tự trách mình rằng một cuốn sách hay đến vậy sao lại không đọc sớm hơn. Tính đến ngày hôm nay, cuốn sách luôn chiếm nhiều tình cảm của người đọc, tôi cũng vậy. Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 5

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 *Ngày đầu tiên: Bắt đầu bằng tinh thần phấn chấn như mở hội vì chọn được cuốn sách ưng ý, tôi chặc lưỡi ghen tị với cuộc sống trong mơ của Aya, bao phủ là một màu hồng. Aya là cô gái năng động, nhiệt huyết và luôn cố gắng hết khả năng nhằm theo đuổi đam mê, chinh phục khát khao. lòng ghen tị trong tôi một lần nữa trổi dậy, tôi quay cuồng bởi mớ hỗn độn được hình thành từ thói quen so sánh bản thân với người khác. Đọc xong những câu từ đó, tôi phần nào e ngại. Vì tuy cũng đã nỗ lực tiến lên phía trước, nhưng trong một hoàn cảnh tăm tối, tôi chỉ nghĩ tới chuyện bỏ cuộc, chứ chẳng thể kiên cường như Aya. Giận và thương. Tôi giận bản thân, vài ba chuyện lặt vặt đã vội biện minh cho sự ích kỷ, thiếu kiên trì của mình. Tôi thương Kito Aya, đau lòng cho những vết thương, cam chịu và nhẫn nhịn. Tôi nhận ra, thay vì so sánh cuộc đời mình với người khác, tôi cần sống trọn từng khoảnh khắc khi còn được nhìn thấy bình minh. Nếu không, sau này biết đâu không còn cơ hội, ắt hẳn sẽ hối hận. Những tâm tư của Aya chia sẻ mình mắc căn bệnh kì quái, tôi bất chợt nảy sinh lòng tin bé bỏng ở bản thân. Nhưng nghĩ lại một lúc, tôi thấy bản thân thật là xàm xí! Kiên trì mà không có thành quả, chắc chắn quá trình cố gắng coi như lãng phí! Thú thật, tôi biết mình đã dại dột khi từng nghĩ theo chiều hướng ấy, quá đặt nặng thành tích. Nói đi cũng phải nói lại, tôi vẫn xót xa cho bông hoa đang nở rộ, lại gặp phải mùa gió bão... Thảm họa ập tới cô chưa kịp ứng xử thì cô đang dần chết đi mỗi ngày. Hạnh phúc trên cuộc đời bao giờ cũng hiện hữu, chỉ là con người có thấy được nó hay không. Cô ấy hoàn hảo như thế, nên lúc gặp khó khăn, ai ai cũng đồng cảm thôi! Những trang sách mở đầu đưa tôi vào một thế giới mới, nơi những nét Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 6

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 chữ vô tri vô giác dạy tôi về cảm xúc ghen tị bởi sự hoàn hảo trong cuộc sống của người khác, rồi lại thể hiện trần trụi một tấm gương thép, âm thầm giành lấy sự sống mặc cho nghịch cảnh tàn khốc nhường nào. Đặc biệt, đó đều là chung một người duy nhất. “Tại sao mày lại vội vàng thế”?, tôi tự trách. Tôi vội, quá vội khi chỉ đánh giá, nhìn nhận chủ quan một người. Tôi nhanh chóng tin vào những điều đẹp đẽ mà người khác muốn thể hiện ra bên ngoài. Tất nhiên, vì đó là những gì họ thể hiện, đồng nghĩa với việc họ muốn mọi người xung quanh nhìn thấy chúng. Còn khuyết điểm, điều chưa hoàn thiện và mặt trái thì chẳng ai biết. Giống câu thành ngữ “Thầy bói xem voi”, tôi nhìn riêng một khía cạnh độc lập và áp đặt suy nghĩ cá nhân lên đời sống của người khác, cụ thể hơn là Kito Aya. Tôi chưa nhìn thấu muôn vàn giọt mồ hôi rơi trên trang sách, những đêm dài miên man cô thức trắng chỉ vì một bài thi, tinh thần bất bại trước lời gièm pha, chê cười. Sự tích cực ngày ngày cũng chẳng tự nhiên xuất hiện, mà là nhờ cô gái nhỏ luôn giữ góc nhìn nhận lạc quan, an ủi, xoa dịu tâm hồn mình bằng tình yêu thương của gia đình và niềm tin vào ý nghĩa của sự sống, của thế gian. Bản chất con người lộ rõ ở các mặt sách kế tiếp. Chỉ vì một cơ thể tàn tật, con người ta đã nhìn nhau bằng ánh mắt khác hoàn toàn. Vậy, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi cũng rơi vào đường cùng? Họ sẽ hả hê vì đối thủ cứng đầu nhất đã bị chìm xuống vực sâu. Thế nên, để nói về sự chân thành và thật lòng thì tôi xin ước được chiếc cỗ máy quay về lịch sử, nơi con người còn chào nhau bằng cái bắt tay và cái ôm. Chứ không phải người quen chỉ trên mạng xã hội, còn ngoài đời thì gặp có khi còn không nhận ra nhau chứ đừng đòi hỏi đến sự thân tình. Nạn nhân trong câu chuyện rối răm này chẳng phải là Aya sao? Cô ấy không làm gì nên tội mà thần chết nỡ trêu đùa. Ai đúng hay sai không quan trọng, tôi vẫn thấy đáng tiếc, tiếc đến chua miệng cho tương lai sáng ngời của Aya. Thương sao Aya ơi... gánh nặng sao lại đè lên bờ vai yếu ớt của một bông hoa trẻ. Điều đáng nhắc đến nhất chính là sự nhún nhường, Aya chỉ khóc cho chính cô ấy nghe, khóc một lít nước mắt. Nhưng cô ấy dám kiên quyết chấp nhận sự thật trần trụi rằng “KITO AYA LÀ NGƯỜI KHUYẾT TẬT!” để hạ xuống cái tôi và sống những năm tiếp theo tốt nhất có thể. Tôi thật sự phục trước nỗi uất ức, mạnh mẽ và dũng cảm của Aya. Từ đó, cô gái trẻ đã cho ta thấy mình phải đương đầu với sự thật mặc dù điều đó có làm ta tổn thương. Một khi đã chấp nhận được, ta sẽ dễ dàng làm chuyện mà mình tưởng chừng như không thể. Con người còn được vạch trần qua sự lạnh nhạt đối với những người không có cơ thể lành lặn, phân biệt giai cấp như thời xã hội phong kiến và chỉ khi ta lâm vào bế tắc, ai thương ta sẽ ra tay cứu giúp, ai ghét ta, lợi dụng ta sẽ lộ ngay bản chất. Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 7

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 *Ngày thứ hai: Cho tôi hỏi... “Bạn đã bao giờ tự chiến thắng chính bản thân mình chưa?”. Câu hỏi này không khó để trả lời, chỉ là người ta cảm thấy nó nan giải. Nghe thì có vẻ khó hiểu, nhưng tôi sẽ lấy vài điển hình như sau: khi mới biết bò, bạn thường hay sợ hãi phải đi vì sợ vấp té. Nhưng rốt cuộc, đôi chân bạn đã đi hơn một trăm nghìn bước tính đến hiện tại, chiến thắng! Bạn gặp một bài tập khó khăn, loay hoay cả chiều lẫn đêm vẫn không làm được nhưng trong phút giây thoáng qua bạn chợt lóe lên tia giải trong đầu rồi thực hiện bài tập đó, bạn thắng! Mười hai năm đèn sách được quyết định chỉ trong một giờ đồng hồ, thắng bại hay không là tùy vào nơi bạn. Nhưng bạn đã chiến thắng chính mình vì đậu vào một trường cấp ba công lập, đúng chứ? Chiến thắng!... Tôi biết thừa rằng câu hỏi này sẽ làm tâm trí bạn xáo trộn để nhớ về những lúc vượt qua chính mình và rồi bạn cảm thấy nó thật khó trả lời. Thật ra, để chiến thắng chính bản thân mình là một điều không hề dễ, nhưng nếu bạn làm được, thì sẽ không bao giờ có thể quên. Còn nếu bạn trăn trở mà chẳng biết nên trả lời như thế nào, thì cái đó chưa thật sự gọi là chiến thắng chính mình. Ui chao! Sao hôm nay tôi văn vẻ hoa lá hẹ thế nhở trời ơi! Nhưng không sao, mọi thứ có tồi tệ đến mấy thì trí nhớ cũng không nhớ nổi, cứ thế mà cười miết. Quay lại chủ đề chính, tại sao tôi lại đặt ra câu hỏi như vậy? Vì Kito Aya đã cho tôi thấy cô ấy cứng đầu thử thách chính mình ra sao. Hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh của Aya. Đang có một cuộc sống êm đềm, tương lai sáng ngời, gia đình yêu thương và cơ thể khỏe mạnh, Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 8

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 bỗng dưng bạn mắc căn bệnh hiếm có làm thời gian sống rút ngắn lại vẻn vẹn trong vài năm tới, cơ thể lại tật nguyền và mọi ước mơ phải từ bỏ. Đau không? Đau chứ! Buồn không? Buồn chứ! Tuyệt vọng không? Tuyệt vọng chứ! Nhưng có làm gì được nữa đâu? Nếu bạn là Aya, bạn có đủ ý chí để bước tiếp như cô ấy hay không? Đó mới chính là dấu chấm hỏi cần được trả lời. Nếu ví thanh xuân của Aya là một cơn mưa, tôi ước nguyện đó là mưa rào. Bởi lẽ sau trận mưa, bầu trời phản chiếu cầu vồng đủ màu, rực rỡ dù mang đôi nét buồn. Aya ắt hẳn chiến đấu rất nhiều để chống chọi lại căn bệnh và đấu tranh nội tâm giữa đi tiếp với từ bỏ. Cũng như cơn mưa rào, lạnh lẽo, đầy ắp những giọt mưa xối xả như các chông gai dồn dập ập đến trong đời Aya. Tuy nhiên, cầu vồng của hạnh phúc và bình yên sẽ tới, vỗ về và ôm trọn cô gái mạnh mẽ, Aya. *Ngày thứ ba: Những ngày trong viện trôi qua chưa bao giờ là vui vẻ với Aya, rồi Aya bỏ cuộc. Nhưng bỏ cuộc ở trong suy nghĩ nhất thời, còn ở hiện thực, Aya chưa bao giờ từ bỏ. Cô ấy đã vươn lên nắm lấy những vì sao như khát khao có được niềm hy vọng vào đâu đó, dù là một chút. Cô ấy dù có tật nguyền, nhưng những điều tốt đẹp cô lan tỏa sẽ mãi không phai. Tôi đọc mà chừng nửa trang lại ngưng, ngồi đắm đuối với mớ suy nghĩ hỗn độn. Tôi xấu hổ với tất cả, sao Aya mạnh mẽ như thế, còn mình lại dễ chấp nhận bỏ đi? Có lẽ tôi nên lên một kế hoạch để thử thách chính mình như Aya? Tôi hy vọng mình sẽ thật sự dồn hết tâm huyết vào mục tiêu sắp sửa thực hiện. Aya từng nhắc đến lời dạy trong Kinh Thánh làm cô luôn thấy phiền muộn: “Hãy tha thứ mọi chuyện, hãy chịu đựng những điều không thể chịu đựng, hãy nhẫn nhịn những điều không thể nhẫn nhịn.” Câu nói nghe thoáng qua có vẻ mang đầy tính triết lý hay ho, nhưng đối với hoàn cảnh của Aya, có lẽ việc cô phiền muộn cũng vô cùng bình thường. Aya có tha thứ, cho những lời cay đắng, cho những ánh mắt khinh bỉ dành cho cô bé khuyết tật. Cô chịu đựng và chấp nhận nghịch cảnh, chào đón nó bằng nụ cười thật tươi, xem như một cơ hội để thách đấu với sự ngoan cường của bản thân. Nhưng liệu nhẫn nhịn có phải là cách giải quyết đúng đắn? Không! Đó là đầu hàng! Khi Aya nhẫn nhịn sự trớ trêu, tối tăm của định mệnh, Aya bị khuất phục, nhụt chí vì ông trời đưa cô vào bước đường cùng. Cái tàn độc dữ dội và gian nan đó có sức nặng quá lớn, đè lên đôi vai cô gái trẻ. Nhưng vì không muốn thua cuộc, Aya đã quyết tâm đối đầu với số phận bằng mọi giá. Cô chiến đấu với nghịch cảnh từ lòng can đảm, bền bỉ, nhẫn nại và khát khao được kéo dài sự sống. Nhắc đến Kito Aya, tôi cứ liên tưởng tới truyền thuyết Phượng Hoàng tái sinh. Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 9

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 Aya bao giờ cũng tràn đầy sức sống mãnh liệt như sức mạnh của loài chim Phượng Hoàng. Biến cố ập đến với Aya, là lúc Phượng Hoàng bị thiêu cháy và để lại đống tro tàn. Sau đó, đống tro cuộn vào nhau rồi dần tạo thành chú chim Phượng Hoàng như ngày nào và thách thức có khổ cực bao nhiêu, sẽ tạo nên một cô gái anh hùng, bất khuất bấy nhiêu. *Ngày thứ tư: Tôi từng phân vân khi nghĩ đến thông điệp lớn nhất mà Kito Aya muốn gửi đến chúng ta là gì. Aya chỉ muốn duy nhất một mình cô hy sinh để làm tấm gương cho ai ai cũng noi theo, hay Aya đang phần nào đó muốn phàn nàn về hiện tượng khinh thường sự sống của giới trẻ hiện nay? Có lẽ là... cả hai! Vậy là tôi đã có thêm thần tượng mới, chính là đóa hoa bất tử Kito Aya! Từ sự cố gắng phi thường đó, tôi thấy rằng trong lòng mình đang chất chứa điều gì đợi để được bùng phát. Trời hôm nay thật đẹp... Không biết do trời đẹp thật, hay vì lòng người sắp có niềm vui chào đón! Sáng nay là ngày tôi bắt đầu tập thể dục. Cơ thể còn mệt mỏi, thiếu sức sống. Chẳng sao cả! Tôi đã mong chờ ngày này lâu lắm rồi, tôi muốn thoát khỏi sự lười nhác để đi về một đích đến xa hơn, nhưng đó là bí mật nên tôi cũng không rõ là gì. Tôi miệng cười tươi như hoa từ sáng sớm tinh mơ. Tôi hòa mình dưới tia nắng Mặt Trời, không khí mát mẻ và cảm giác bình thản, tôi thích mê thích mệt mà quên rằng mình chưa ăn sáng. Mồ hôi nhễ nhại, đầm đìa khắp lưng áo kèm theo gương mặt đỏ như gấc, tôi thở dốc còn tay chân thì ê ẩm. Mệt thật nhưng cảm giác chiến thắng được bản thân thì hài lòng hơn nhiều, như chiến thắng được sự lười biếng của chính mình. Những cảm xúc tích cực le lói trào dâng trong tâm hồn tôi. Tôi hiểu rằng bấy lâu nay mình đã bỏ lỡ thói quen tốt này và thay vào đó là dãy giờ đồng hồ xem phim hoặc ngủ nướng. Tôi hiểu, tôi cảm, tôi thấu. Con tim tôi như thét gào lên điều gì đó. Phải chăng, nó đang thiết tha tôi hãy thức tỉnh? Tôi đã đắm chìm Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 10

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 trong mớ hỗn độn quá lâu, tự dồn mình vào bước đường cùng. Không chỉ riêng tôi, mà số lượng lớn những học sinh, sinh viên khác trên cả nước phải tiến hành việc học online do diễn biến căng thẳng của dịch Covid-19. Nếu tất cả những người đó cũng than thở như tôi, thì ai sẽ can đảm đứng lên tiếp tục con đường học vấn? Những ngày nhàm chán, nằm dài trên bàn khi không được gặp mặt giáo viên, bạn bè, tôi từng nhắc nhở mình nhiều lần là không được phép để thú vui riêng tư lấn át việc quan trọng nhưng lần này tôi đã thất bại. Và điều duy nhất mà bất kể ai cũng nên làm khi tuyệt vọng, muốn bỏ cuộc chính là trở về sự khởi đầu. Tôi nhìn ngắm bàn học, tìm lại các câu nói truyền cảm hứng từng được tôi viết trên vở, tôi đánh mất những điều tốt đẹp ấy quá lâu rồi quên dần sự tồn tại của chúng. Những dòng chữ nhẹ nhàng, những nét vẽ bay bổng, những tấm bằng từ mồ hồi, những con điểm của mài dũa quên giờ giấc, những mong ước nhỏ nhoi, ngây ngô và cả những sự nỗ lực không ngừng nghỉ đến cùng. Tại sao... Tôi ở hiện tại là một người khác so với trước kia? Suy cho cùng, không ai có quyền đánh bại ta, chỉ có bản thân ta cho phép điều đó. Có lẽ, tôi đã quá nuông chiều bản thân, đâm ra dễ dàng nản chí, thất vọng. Kito Aya muốn sống, muốn nhìn thấy ánh Mặt Trời, muốn nói rằng rất biến ơn gia đình, những người giúp đỡ cô và muốn hít thở thật sâu dưới trời xanh. Tôi sở hữu những điều đó nhưng lại bỏ cuộc, nghĩ mình kém may mắn. Tại trường khuyết tật, cô phải ngồi trên xe lăn, sống dựa vào người khác, cảm thấy mình thực dụng, nhưng vẫn gắng sức tập luyện chăm chỉ và suy nghĩ thật tích cực bởi cô muốn kéo dài sự sống. Aya của tôi mạnh mẽ thế đấy! Ngoài ra, Aya còn dành nhiều đêm nghĩ về việc liệu với cơ thể tàn tật này, cô có thể truyền hơi ấm sang người khác không? Dù chỉ một chút thôi, Aya này có thể làm việc gì đó có ích cho người khác không? Mấu chốt của vấn đề khiến tôi phải vật lộn với nó là tôi mang trong mình quá nhiều nỗi sợ. Tôi sợ bị chỉ trích, phán xét, gục ngã, thất bại. Tuy nhiên, một khởi đầu huy hoàng, bao giờ cũng được ngụy trang bằng một kết thúc bi thảm. Dũng cảm vượt qua cảnh thất bại nhất thời và tính lười nhác, chắc chắn tôi sớm muộn đánh bại được khuyết điểm của bản thân và biến nó thành ưu điểm. Chúa Jesus cũng đã nói: “Sống trên thế gian này là một thử thách thiêng liêng.” Để suy trì sự sống được tiếp diễn hằng ngày trong cơ thể, khoảng gần 3.800.000 tế bào phải chết đi mỗi giây để ta được sống. Từng khoảnh khắc còn tồn tại trên thế gian, đều là một phép màu kì diệu. Nhưng con người lúc nào cũng nỗ lực để chạy theo vô số những hoài bão, khát vọng ngay trước mắt mà quên học cách biết ơn, trân trọng cuộc sống. Sinh ra trong sự lành lặn thân thể, chắc chắn là điều cực kì may mắn! Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 11

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 Chúng ta muốn ngồi trên xe hơi, nhưng quên rằng có những người chỉ mong có chân để đi. Chúng ta muốn ăn các bữa sang trọng, đắt tiền, nhưng quên rằng có những người ăn xin ngoài lề đường. Chúng ta muốn sở hữu căn biệt thự vài chục, thậm chí lên đến hàng trăm tỉ đồng, nhưng quên rằng có những mảnh đời bất hạnh, vô gia cư. Tất thảy các sự đối lập nhau trên cõi đời này, dạy ta hiểu về cách hài lòng. Hài lòng không có nghĩa rằng dừng chân tại chỗ, không biết phấn đấu. Mà hài lòng tức là không chạy theo thứ xa hoa, mơ hồ mà biết ơn trọn vẹn cái mình có. Bạn có biết rằng? Cứ mỗi năm trôi qua: 25.000 người Châu Phi chết đói, khoảng 200.000 dân Ấn Độ mất mạng vì thiếu thốn nguồn nước sạch, 100.000 người Trung Quốc tử vong do hút thuốc thụ động, ước tính 15.399 đến 18.606 người chết từ tai nạn giao thông ở Thái Lan, 56.534 vụ bạo lực gia đình tại Việt Nam, 683.000 trẻ em Hoa Kỳ bị xâm hại tình dục, 84.3% dân số Niger mù chữ. Cuối cùng, tổng cộng hơn 6.240.000 ca mất mạng vì nhiễm Covid-19. Chúng ta, là những con người may mắn vẫn còn được sống và ta đã may mắn hơn rất nhiều mảnh đời khác. Tôi hiểu ra, vốn dĩ bản thân quên đi ý nghĩa tồn tại của những điều mình đang có và tự mặc định chúng thuộc về mình, không bao giờ biến mất. Vậy nên, tôi mãi chạy theo các kế hoạch, ước vọng xa vời để rồi rơi vào tình trạng chán nản, từ bỏ và không nhận ra mình đã may mắn hơn nhiều người. Quan trọng hơn nữa, tôi vẫn sống, được hít thở không khí và nhìn ánh nắng Mặt Trời. Có thể đây là việc bình thường với tôi, nhưng lại là mơ ước của những người khiếm thị. Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 12

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 *Ngày thứ năm: Dẫu có gian nan thế nào khi sống trong bệnh viện, những lần té ngã làm cơ thể cô không khỏi bầm tím, những lần luyện tập mệt mỏi đến đau nhừ cả người, những lần tự mình khóc nấc lên khi nhớ lại trước đây, những lúc chua xót khi nhìn thấy bạn bè cùng lứa đang chạy nhảy trên đôi chân khỏe mạnh, những đêm khuya khóc trong cô đơn và những ngày hy vọng thiết tha với bầu trời trong xanh thì Kito Aya chưa bao giờ bỏ cuộc, vẫn miệt mài, vẫn gắng sức để được thức dậy mỗi sáng sớm. Aya ơi! Sao cô lại có thể cứng cỏi và kiên cường đến thế? Sao cô có nghị lực sống cao đến thế? Quả thực là một đóa hoa bất tử! Cô an ủi, động viên bản thân như điều cô liên tục được dạy trong chừng hai năm trước khi ra đi: “Hãy chấp nhận sự thật rằng mình bị tàn tật và khởi đầu lại mọi thứ từ đầu.” Đúng! Aya chấp nhận cô không thể đi lại như bao người bình thường và bắt đầu cuộc sống mới là một người khuyết tật. Cô tự nhắc nhở mình: “Quan trọng nhất là một cơ thể khỏe mạnh, những thứ khác thì phải sắp xếp sau.” Không có sức khỏe, những của cải vật chất đều hóa thành vô nghĩa. Từ ngày xây dựng lại thói quen tập thể dục, cơ thể không còn uể oải và lười biếng như trước. Tôi cảm nhận được nhịp tim đập nhanh hơn, hơi thở sâu hơn, tinh thần vì đó mà khoan khoái hơn. Những hôm thức khuya tận bốn, năm giờ sáng chỉ để làm một bài tập chẳng còn. Thay vào đó, tôi dùng thời gian ban ngày của mình cho những việc quan trọng như ôn thi, bài tập về nhà. Về đêm, tôi xem lại việc đã hoàn thành và lên tiếp nhiệm vụ cho ngày hôm sau. Thế là năng suất học tập, làm việc từ đó được nâng cao. Mỗi sớm mai thức dậy, tôi thầm cảm ơn cuộc sống bởi đã ban tặng cho tôi một cơ thể lành lặn, gia đình ấm áp, cơ hội đến trường và vô vàn điều tuyệt vời khác. Niềm vui thích trong học tập càng nhiều, tôi quay lại miệt mài sách vở, cảm thấy biết ơn câu chuyện của Aya làm sao! Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 13

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 “Hãy sống! Mình muốn hít thở thật sâu dưới trời xanh. Làn gió thoảng hương bạc hà mơn man đôi gò má. Những tán mây trắng phản chiếu qua ánh mắt. Mình đã mơ về khoảnh khắc tuyệt vời này… Ước gì có thể bay lên trời cao vợi. Mình sẽ được áo lông chim bao bọc. Nó chẳng bận tâm dẫu mình xấu xí. Tha thiết tin mình là người có ích. Giờ mình nên hướng về nơi đâu? Trước giờ chỉ biết khóc một mình. Với mỗi cuốn sổ tay làm bạn. Lời giải đáp, nó không thể cho mình. Nhưng hễ viết ra tâm trạng mình nhẹ nhõm. Mình đang thỉnh cầu một bàn tay giúp đỡ. Nhưng chưa bao giờ bàn tay ấy xuất hiện. Giọng mình mất hút trong bóng đêm tối mịt. Chỉ còn mỗi tiếng thở phào vang lại.” Để tiến hóa từ khỉ thành người phải mất một khoảng thời gian vô cùng dài. Nhưng quá trình thoái hóa sao lại diễn ra nhanh đến thế. Bài thơ trên trích trong cuốn nhật kí của Kito Aya. Có lẽ… cô gái nhỏ của tôi kiệt sức rồi! Kiệt sức qua từng ánh mắt u buồn như đang chất chứa vạn tâm tư, qua từng tiếng nói thều thào mệt mỏi, qua từng dòng nhật kí đáng thương. Nếu tôi là Aya, tôi chắc chắn sẽ hét lên thật to: “Cứu tôi với!”. Tôi sẽ quyết liệt than trách số phận và trốn tránh cơ thể khuyết tật thuộc về mình. Ôi trời, tệ thật đấy! Tôi luôn thắc mắc cớ sao cuộc sống Aya lại nghiệt ngã, tội nghiệp đến vậy. Rốt cuộc tôi cũng ngờ ngợ ra. Vì cô ấy quá ư mạnh mẽ và kiên cường! Mặc dù lắm lúc tủi thân, khóc trong lặng lẽ nhưng cô không bao giờ oán trách và dừng lại niềm hi vọng được sống tiếp. Con người không có quyền lựa chọn hoàn cảnh sinh ra, nhưng có quyền lựa chọn cách sống và tiếp nhận thử thách, khó khăn. Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 14

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 *Ngày thứ sáu: Những dòng cuối của trang nhật ký làm tôi không khỏi nghẹn ngào. Aya không viết chữ được nữa rồi! Những ngày cuối đời, Aya đã âm thầm viết những trang cuối cho cuốn nhật ký, rằng cô nặng lòng biết ơn với gia đình, thầy cô, bạn bè, những người giúp đỡ mình và cả cuộc sống này nữa vì đã ban cho cô quyền được sống, được ngắm bầu trời trong xanh và cảm nhận tia nắng ấm áp. Con chữ cuối cùng rồi. Hai mươi lăm tuổi mười tháng, một cuộc đời ngắn ngủi kết thúc, một vì sao trong đêm rơi xuống. Aya! Mở mắt ra đi, Aya của tôi mạnh mẽ lắm cơ mà! Aya cố gắng lên, cô gái nghị lực nhất của tôi! Huyết áp đang tuột dần, hơi thở cô yếu ớt, từ từ chậm đi và ngừng lại... Giây phút cuối cùng trên giường bệnh, gương mặt cô phúc hậu và như đang cười vì hạnh phúc. Và rồi... Aya đã ra đi vĩnh viễn. Chắc chắn rằng, cô hạnh phúc bởi đã được tồn tại ở một thế giới mà cô có thể ao ước tận hưởng hạnh phúc và tình yêu từ mọi người và vì sự ra đi của cô không vô ích. Aya chưa thể thực hiện được đam mê, và sẽ chẳng bao giờ. Cô đã không còn nữa, nhưng cái cô để lại trong tâm trí người đọc là nguồn ý chí cao vời vợi, cô truyền cảm hứng mãnh liệt cho những mảnh đời vô vị để rồi ra đi với nụ cười tang thương. Thế hệ mai sau sẽ nhớ ơn Aya lắm! “Cho dù chúng ta đã lớn lên từ sự cô đơn Nhưng với ánh sáng dịu dàng của mặt trăng Ta sẽ bay đi với đôi cánh mỏng manh Chỉ cần tiến về phía trước, thêm một chút nữa thôi…” Đôi lời của bài hát Only Human trong bộ phim “Một lít nước mắt” cứ vang lên trong tâm trí tôi. Cảm xúc, tâm trạng rối bời, khó diễn tả làm sao… Tôi ngay tại thời điểm khép lại trang cuối của cuốn sách, thật sự đã đọng lại trong tôi rất nhiều cảm xúc hòa lẫn. Mỗi cảm xúc là một màu sắc khác nhau. Màu cam biểu lộ niềm hy vọng từ nguồn năng lượng dồi dào, đầy nhiệt huyết và sức sống trẻ trung của Kito Aya tiếp thêm động lực phấn đấu cho tôi. Màu vàng của sự ấm áp, nó thể hiện nỗi xót xa, nuối tiếc trong tôi cho một bông hoa nhỏ còn cả một tương lai rạng ngời nhưng lại bị căn ngản bởi trò đùa của số phận. Màu xanh da trời của sự cảm động vì tôi thấy mình được sẻ chia, đồng cảm thông qua hình ảnh tuyệt vọng, bất lực của Aya trong giai đoạn bế tắc. Màu tím vì tôi đa nghi, hờn giận trước sự bất công của định mệnh với Aya và tôi tự hỏi liệu không chỉ Aya, mà tôi và những người khác cũng kiên trì theo đuổi ước mơ nhưng có ai chắc được sẽ thành công? Và màu đen đại diện cho sự thấu hiểu. Tôi am hiểu tường tận rằng, có thách thức, chông gai thì mới có một Kito Aya dũng cảm, gan lì để những thế hệ sau noi gương theo. Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 15

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 Tôi dần lấy lại nguồn động lực trong học tập và sử dụng biện pháp tăng cao số lượng tiếp xúc với bài vở hằng ngày nhằm hình thành thói quen chủ động, tự giác. Ví dụ, hôm nay tôi học và làm bài tổng cộng bốn tiếng đồng hồ, hôm sau vẫn là bốn tiếng nhưng cộng thêm mười lăm phút hoặc nửa tiếng tùy thuộc vào số lượng bài cũng như thời gian biểu cá nhân giúp chia đều lịch học riêng với những hoạt động khác trong ngày. Tôi tỉ mỉ, cẩn thận ghi chép lại những lỗi sai, thiếu sót khi học để kiến thức được hoàn thiện. Bên cạnh đó, tôi dành ra vài phút mỗi tối đọc sách. Điều này góp phần thúc đẩy khả năng đọc và hiểu nhanh. *Ngày cuối cùng: Ai rồi cũng phải công nhận một điều, thời gian trôi đi quá nhanh, con người chạy theo chóng mặt. Tôi đã ngộ ra được nhiều điều. Nhưng cái sâu, cái cốt lõi chính là sự anh dũng của cô gái nhỏ Kito Aya, cô chưa bao giờ bỏ cuộc dù trên thế giới này chỉ còn chính cô! Sống hy sinh vì người khác và khi nhắm mắt lìa xa cõi đời, ai ai cũng khâm phục Aya. Một cô gái với trái tim vàng ngọc, xứng đáng được hạnh phúc nơi bên kia thiên đường. Thông qua câu chuyện cảm động về sự kiên cường của Kito Aya, tôi rút ra cho mình những bài học sau: 1. Thái độ bình tĩnh luôn là điều ưu tiên. Xã hội ngoài kia có thể tạo ra vô số những lời chỉ trích, tiêu cực, công kích nhưng quyền tiếp nhận chúng nằm ở bản thân ta. Khi ta không cho phép bất cứ điều gì gây tác động lên mình và giữ trạng thái bình tĩnh, tỉnh tháo nhìn nhận thì chuyện tưởng chừng như khó khăn, gian nan cũng trở thành dễ dàng. 2. Giữ vững niềm tin ở bản thân. Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 16

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 Một dẫn chứng đời thật là Kito Aya. Nếu cô gái ấy không đặt lòng tin nơi chính mình và lung lay theo sự phán xét của những kẻ thích chê bai, có lẽ cô đã sớm bỏ cuộc trong xuyên suốt chặng hành trình giành lại sự sống. Tôi cũng vậy. Nếu tôi chẳng tin tưởng vào cuốn sách và không quyết định đọc nó thì tôi đã không vượt qua muôn vàn nỗi sợ của bản thân cũng như không viết những dòng tâm tư này. 3. Duy trì nỗ lực trong mọi tình huống. Chỉ cần mỗi lần nản chí, tuyệt vọng và không còn hứng thú làm việc gì nữa, tôi sẽ kỉ luật bản thân làm ít nhất một việc gì đó liên quan đến điều mình mất hứng thú. Chẳng hạn như trong thời gian sợ đối diện với sách vở, tôi nhắc mình làm tối thiểu một bài tập mỗi ngày. Dù ban đầu không có tác dụng rõ rệt, nhưng sau đó tôi tạo được cho mình thói quen: “Làm vì trách nhiệm, vì kỉ luật, không phải do tâm trạng hoặc thích hay không thì tùy.” Điều này cũng không đồng nghĩa với việc gượng ép chính mình, kỉ luật này nên dùng trong trường hợp ta mất phương hướng, không muốn làm gì. Ở khía cạnh khác, một người đã cố gắng quá nhiều và kiệt sức, họ cần nghỉ ngơi và hồi phục, chứ không thể đánh đồng kiệt sức với lười biếng và tiếp tục ép buộc bản thân. 4. Nhẫn nại và chấp nhận. Chịu đựng đắng cay hiện tại, hạnh phúc sẽ đến sau này. Không có hạnh phúc nào, thành công nào và yên bình nào xuất hiện mà chẳng bị ngăn cản bởi trắc trở, nghịch cảnh. Kito Aya đã chiến thắng chính mình và số phận. Dù ra đi trong thương tiếc, hình ảnh của Aya được khắc sâu trong tâm trí và trái tim những ai biết đến hành trình cô đấu tranh với chính mình. Bản thân tôi tin rằng khi mình học cách nhẫn nại, kiên trì, không bỏ cuộc thì ắt hẳn đi tới đích đến mong muốn. Ngoài ra, con người cần biết chấp nhận. Chấp nhận những điểm chưa hoàn hảo và thay đổi để ngày một tốt hơn. Còn ai luôn tránh né, chối bỏ, họ chẳng bao giờ tiến lên phía trước mà chỉ biện minh cho sự lười nhác hoặc ngủ quên trên chiến thắng. - CHƯƠNG III: CẢM ƠN - Đôi lời nhắn nhủ đến những vị độc giả thân mến, Đây có lẽ là kỉ niệm đáng nhớ trong đời tôi vì tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ thiết kế lên một cuốn sách kể về hành trình đọc sách của bản thân. Tôi tin rằng chuyến đi đặc biệt trang sách này đã ghi lại trong suy nghĩ của bạn muôn vàn cảm xúc thăng trầm cùng tôi với câu chuyện trong “Một lít nước mắt”. Cựu tổng thống Hoa Kì thứ 44 Barack Obama từng nói: “Vào khoảnh khắc mà chúng ta thuyết phục đứa trẻ, bất cứ đứa trẻ Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 17

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 nào, bước qua bậc thềm ấy, bậc thềm màu nhiệm dẫn vào thư viện, ta thay đổi cuộc sống của nó mãi mãi, theo cách tốt đẹp hơn.” Tôi đã thay đổi rất nhiều sau khi đọc sách. Dù chỉ là một cuốn dưới dạng nhật kí kể lại câu chuyện có thật, nhưng cũng đủ để đưa tôi lại gần hơn với kho tàng tri thức là sách. Từ một kẻ bi quan giữ trong mình ý định bỏ cuộc, tôi trở thành một người có lối suy nghĩ tích cực hơn, hiểu rõ tầm quan trọng của việc học, luôn phấn đấu vì mục tiêu tương lai và tin tưởng chính mình. Mong bạn cũng mang theo niềm đam mê đọc sách làm hành trang vào đời. Mỗi người sinh ra không ai hoàn hảo. Vậy nên cuộc sống trao tặng chúng ta món quà giúp ta nhìn rõ và sửa chữa lỗi lầm, vấp ngã chính là sách. Người có hoàn cảnh nghèo khó, tri thức thấp kém, vẻ ngoài ít nổi bật cũng không là gì so với kẻ không đọc sách. Không đọc sách là nỗi bất hạnh của toàn nhân loại! _LỜI TẠM BIỆT_ Chân thành gửi lời cảm ơn đến toàn bộ độc giả đã đồng hành cùng cuốn sách đầu tay của tôi. “Bước tiếp hoặc từ bỏ. Bạn chọn gì?” là tên tôi đặt cho cuốn sách, cũng vừa là câu hỏi tôi muốn những bạn dọc trả lời. Con người luôn bị ảnh hưởng bởi những điều tiêu cực nhiều hơn tích cực nên cách giải quyết trước hết mà số đông mọi người nghĩ ra trong đầu chính là bỏ cuộc và ta tự đánh lừa mình bởi sự lười biếng, e dè. Còn sự thật là ta vẫn có thể nỗ lực bởi mọi chông gai là bài kiểm tra thách thức sự ngoan cường, chẳng qua bản thân biện minh để trốn tránh. Tôi từng nghĩ mình sẽ bỏ cuộc khi đối diện với sự căng thẳng, áp lực như việc học trực tiếp xuyên suốt mùa dịch Covid-19. Tuy nhiên, điều đó đã không xảy ra sau hành trình đọc sách. Đừng để cảm xúc thất vọng nhất thời khiến ta hối hận mai sau. Tiếp tục bước đi, chậm cũng chả sao, quan trọng là không ngừng lại. Và dĩ nhiên, tôi chọn bước tiếp, chứ không cam chịu trước nghịch cảnh. Hãy nhớ rằng: “Chỉ có ta đánh bại được chính mình. Bước tiếp hay dừng lại rốt cuộc nằm ở ta lựa chọn.” Câu chuyện của tôi đã đủ sức thuyết phục bạn tìm đến cuốn “Một lít nước mắt” cũng như những cuốn sách tuyệt vời khác hay chưa? Hi vọng bạn giữ cho riêng mình ngọn lửa cháy bỏng cùng niềm đam mê đọc sách. Thân ái! Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 18

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 19

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 20

Phạm Từ Thiên Ân | Trường THCS Linh Trung | 8/1 Bước tiếp hoặc từ bỏ Bạn chọn gì? | 21


Like this book? You can publish your book online for free in a few minutes!
Create your own flipbook